Qua bài Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ thể hiện tình yêu thương con, ước vọng của người mẹ dân tộc Tà-ôi trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, từ đó phần nào hiểu được lòng yêu quê hương đất nước và khát vọng tự do của nhân dân ta trong thời kỳ lịch sử này.
“Khúc hát ru'' là một âm hưởng quen thuộc gợi ngọt ngào, sâu lắng trong tâm hồn mỗi người. Đó là điệu hồn dân tộc nuôi dưỡng tình cảm của chúng ta từ thưở ấu thơ, gợi sự êm dịu của tình mẹ.
Nhà thơ lấy hình ảnh “những em bé” mang tính khái quát để chỉ một thế hệ những con người lớn lên được nuôi dưỡng từ trên lưng mẹ.
Từ đó, ngợi ca người mẹ miền núi nói riêng và người mẹ Việt Nam nói chung: bình dị mà vĩ đại trong cuộc kháng chiến chống Mỹ của dân tộc – giàu lòng yêu thương con, yêu bộ đội, yêu dân làng và yêu đất nước.
Nghệ thuật ẩn dụ, phóng đại, hình ảnh thơ mang tính biểu tượng, âm hưởng của những khúc hát ru thiết tha, trìu mến.
Đề: Cảm nhận của em về hình ảnh người mẹ trong bài Khúc hát những em bé lớn trên lưng mẹ của Nguyễn Khoa Điềm.
Gợi ý làm bài
1. Mở bài
2. Thân bài
Những lời ru mô tả công việc mà người mẹ đang làm, cảnh mẹ địu em cu Tai và những lời mẹ ru, cũng là những khát vọng về tương lai của đứa con, của quê hương đất nước.
⇒ Lúc ở nhà giã gạo nuôi quân, lúc lên núi tỉa bắp lấy lương thực chống đói cho dân làng, trong chiến dịch lớn thì trực tiếp tham gia trận cuối, mọi công việc vất vả mẹ làm đều vì việc chung, vì làng xóm, vì sự nghiệp cách mạng. Tình yêu quê hương, đất nước, tinh thần kháng chiến chống Mỹ là động lực là sức mạnh để mẹ có thể vượt lên mọi nhiệm vụ gian nan.
→ Lời thơ đã gợi lên một hình ảnh thật đẹp. Mẹ vừa địu con vừa giã gạo. Đứa bé vẫn được gối trên chiếc gối vai mẹ, lưng mẹ là chiếc nôi đung đưa ru con giấc ngủ say. Biết bao, trân trọng và yêu thương khi nghe con tim mẹ hát, vỗ về nâng đỡ giấc ngủ con thơ.
3. Kết bài
Bài thơ Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ xứng đáng là bài ca lòng mẹ Việt Nam. Mọi đứa con chỉ có thể lớn lên bằng dòng sữa, bằng lời ru, tình thương của mẹ. Bài thơ của Nguyễn Khoa Điềm là tượng đài tráng lệ về bà mẹ Việt Nam: Anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang. Để nắm được những nội dung kiến thức cần đạt, các em có thể tham khảo bài soạn tại đây: Bài soạn Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ.
Nếu có thắc mắc cần giải đáp các em có thể để lại câu hỏi trong phần Hỏi đáp, cộng đồng Ngữ văn DapAnHay sẽ sớm trả lời cho các em.
Trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp, chống Mĩ, nhiều nhà thơ đã dựng được những đài kỉ niệm kì vĩ ghi lại những chiến công và lòng yêu nước của những con người vô danh ấy. Bài thơ “Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ” của Nguyễn Khoa Điềm cũng là một trong những đài kỉ niệm đó. Để nắm vững nội dung cũng như viết hoàn chỉnh những bài văn về tác phẩm này, các em có thể tham khảo một số bài văn mẫu dưới đây:
- Hình ảnh người mẹ trong bài thơ Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ
- Cảm nhận về tình yêu con và lòng yêu nước, gắn bó với cách mạng của người mẹ Tà-ôi
- Phân tích bài thơ Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ
-- Mod Ngữ văn 9 DapAnHay
Họ và tên
Tiêu đề câu hỏi
Nội dung câu hỏi
Câu trả lời của bạn
"Tình mẹ bao la như biển thái bình dạt dào.
Lời ru êm ái như dòng suối ngọt dịu dàng".
Mỗi người chúng ta, chắc hẳn ai cũng lớn lên bên những lời ru đầy yêu thương của mẹ. Vì lẽ đó, mà những lời ru ấy đi vào thơ ca một cách thật tự nhiên và bình dị. Bài thơ Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ của Nguyễn Khoa Điềm thật đẹp và đầy sức hấp dẫn. Bài thơ đã thể hiện được hình ảnh người mẹ đầy tình thương yêu con, tình yêu thương ấy gắn liền với tình yêu đất nước, tình yêu kháng chiến, yêu bộ đội cụ Hồ. Tình yêu ấy hài hoà và rất đỗi thiêng liêng, cao quý.
"Em cu Tai ngủ trên lưng mẹ ơi,
Em ngủ cho ngoan đừng rời lưng mẹ.
Mẹ giã gạo mẹ nuôi bộ đội,
Nhịp chày nghiêng, giấc ngủ em nghiêng."
Trong cuộc kháng chiến chống Mỹ đầy đau thương và oanh liệt, khi mà nhân dân đang sống trong những ngày đấu tranh gian khổ. Người mẹ Tà- ôi cũng phải chịu hoàn cảnh đầy vất vả và gian khó. Mẹ một mình nuôi em, mẹ giã gạo cùng em, địu em trên lưng đi làm rẫy, lên nương. Mẹ thương em biết bao, mong em ngủ ngoan, giấc ngủ ngon lành của em trên tấm lưng gầy guộc của mẹ sẽ cho mẹ yên tâm làm việc.
"Mồ hôi mẹ rơi má em nóng hổi,
Vai mẹ gầy nhấp nhô làm gối,
Lưng đưa nôi và tim hát thành lời:
- Ngủ ngoan a kay ơi, ngủ ngoan a kay hỡi,
Mẹ thương a kay, mẹ thương bộ đội
Con mơ cho mẹ hạt gạo trắng ngần,
Mai sau con lớn vung chày lún sân..."
Mẹ yên tâm làm nhiệm vụ cho kháng chiến, thương em mẹ lại càng thương bộ đội, thương những chiến sĩ anh dũng nơi chiến khu.
Với mẹ, con là mặt trời, là tình yêu thương soi rọi, con là hy vọng, là niềm tin để mẹ vượt qua bao gian nan, khó nhọc trong lao động, để mẹ vững tâm chiến đấu trong những ngày mà đất nước đau thương.
Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi,
Mặt trời của mẹ, em nằm trên lưng.
Lời ru của mẹ mang trong đó niềm tự hào về những chiến công của bộ đội, của đất nước. Mẹ yêu con như yêu đất nước, tuy mẹ nghèo nhưng lòng mẹ lớn lao. Mẹ yêu con bao nhiêu thì tình yêu đất nước lại sâu nặng như thế. Niềm thương riêng và thương chung hòa vào làm một.
"- Ngủ ngoan a kay ơi, ngủ ngoan a kay hỡi,
Mẹ thương a kay, mẹ thương làng đói.
Con mơ cho mẹ hạt bắp lên đều
Mai sau con lớn phát mười Ka-lưi..."
Cuộc sống mẹ vất vả biết bao, giữa nắng vàng rực lửa mẹ vẫn cần mẫn với công việc mình, những giọt mồ hôi rơi ướt đẫm trên đôi vai gầy mẹ vẫn có con, em là động lực của mẹ. Trong lao động, mẹ vẫn không quên mang theo lời ru cho giấc ngủ của em. Trong gian nan, khốn khó nơi chiến khu mẹ càng dành cho em tình thương yêu tha thiết, mong ước cho con lớn lên, ngày càng khỏe mạnh, khi đó còn sẽ lao động và làm việc, trở thành công dân của đất nước tự do.
"- Ngủ ngoan a kay ơi, ngủ ngoan a kay hỡi,
Mẹ thương a kay, mẹ thương đất nước
Con mơ cho mẹ được thấy Bác Hồ,
Mai sau con lớn làm người Tự Do..."
Lời ru của mẹ thật ngọt ngào và quá đỗi yêu thương, trong lời ru của mẹ có niềm tin, có niềm mơ ước vào tương lai của con, có niềm thương mến những anh bộ đội anh dũng nơi chiến trường .
Hình ảnh người mẹ tuy bình dị mà rất cao cả và vô cùng vĩ đại. Mẹ đã hi sinh một cách thầm lặng cho em và cho đất nước thương yêu, mẹ là hậu phương vững chắc cho tiền tuyến xa xôi. Mẹ như là chiến sĩ trên mặt trận sản xuất, một trong lao động, một người hùng trong trái tim những người con.
Câu trả lời của bạn
Nguyễn Khoa Điềm được biết đến là một trong những gương mặt nổi bật trong các thế hệ nhà thơ chống Mĩ cứu nước. Thơ của ông không câu lệ về hình thức, về câu từ hoa mĩ mà rất nhẹ nhàng, đơn giản, tự nhiên, đời thường. Với ngôn ngữ mộc mạc, giản dị nhưng vô cùng thấm thía ấy, ông đã sáng tác rất nhiều những tác phẩm tiêu biểu như Đất ngoại ô, Cửa thép, Mặt đường khát vọng... Nổi bật số đó là tập thơ "Đất và khát vọng", trong đó, tiêu biểu là bài thơ "Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ".
Bài thơ được viết vào năm 1971, đây là thời kì chiến tranh khốc liệt, gian khổ của cuộc kháng chiến chống Mĩ cứu nước. Cuộc sống của nhân dân gặp rất nhiều những khó khăn, gian khổ, bấp bênh, thiếu thốn cả về vật chất lẫn tinh thần. Bài thơ có cấu trúc lặp lại ba phần tương ứng với ba lời hát ru. Đây cũng là một nét đặc trưng của những khúc hát ru, tạo nên âm điệu nhịp nhàng, tha thiết, sâu lắng và truyền tải được nhiều thông điệp ý nghĩa.
Hình ảnh của người mẹ Tà - ôi được khắc họa trong bài thơ thông qua lời ru của tác giả và trực tiếp qua lời ru của mẹ. Trước hết, qua lời ru của tác giả, người mẹ Tà - ôi có những công việc trong những hoàn cảnh nhất định như địu con để làm công việc của người dân ở chiến khu, làm việc nhà, việc nước, việc kháng chiến. Hình ảnh người mẹ địu con giã gạo nuôi bộ đội trong kháng chiến được khắc họa rất cụ thể:
"Nhịp chày nghiêng, giấc ngủ em nghiêng
Mồ hôi mẹ rơi má em nóng hổi
Vai mẹ gầy nhấp nhô làm gối
Lưng đưa nôi và tim hát thành lời..."
Mặc dù trong hoàn cảnh vất vả, mẹ phải địu em ở trên lưng để làm việc nhưng tình yêu của mẹ dành cho con vô cùng sâu sắc. Hai mẹ con đều cùng chung nhịp đập, cùng chung trái tim, cùng chung nhịp chày giã gạo của mẹ. Đôi vai gầy của mẹ "nhấp nhô làm gối", "lưng làm nôi" và "tim hát thành lời". Nếu ở đoạn thơ thứ nhất là hình ảnh mẹ làm lụng chăm chỉ để nuôi bộ đội kháng chiến thì đến khổ thơ thứ hai, hình ảnh người mẹ địu con tỉa bắp trên núi Ka-lưi lại khắc họa người mẹ làm công việc lao động sản xuất của người dân ở nơi chiến khu. Hình ảnh có sự đối lập "Lưng núi thì to mà lưng mẹ nhỏ" đã thể hiện sự gian khổ, khó khăn, chịu đựng của người mẹ với rừng núi bao la, mênh mông và sự kiên cường, mạnh mẽ của người mẹ. Hình ảnh đẹp nhất của bài thơ có lẽ là hình ảnh "mặt trời của bắp". Đây là hình ảnh tả thực, là nguồn ánh sáng quý giá trong vũ trụ, đem lại sự sống cho muôn vật, muôn loài. Ánh sáng đó giúp cây cối vạn vật phát triển, sinh trưởng tốt. Mặt trời tả thực là mặt trời của núi rừng, của thiên nhiên vĩnh hằng, bất biến. Và em Cu - Tai là mặt trời của mẹ. Hình ảnh mặt trời biểu trưng cho nguồn sống, lẽ sống, là nguồn hạnh phúc ấm êm của mẹ. Đây chính là ánh sáng của người mẹ, là niềm động viên, là sức mạnh lớn lao nhất của mẹ trong cuộc sống, để mẹ vượt qua được những nguy hiểm, khó khăn trong cuộc đời. Ở đoạn thơ thứ ba lại là hình ảnh người mẹ địu con để tham gia kháng chiến. Mẹ địu con để tham gia kháng chiến. Tưởng chừng đó là một điều không tưởng nhưng lại được thể hiện rất rõ qua những chi tiết:
"Em cu Tai ngủ trên lưng mẹ ơi
Em ngủ cho ngoan đừng rời lưng mẹ
Mẹ đang chuyển lán, mẹ đi đạp rừng
Thằng Mỹ đuổi ta phải rời con suối
Anh trai cầm súng, chị gái cầm chông
Mẹ địu em đi để dành trận cuối
Từ trên lưng mẹ em đến chiến trường
Từ trong đói khổ em vào Trường Sơn..."
Mẹ xông pha vào chiến trường, đấu tranh với giặc Mỹ. Người mẹ hiện lên với hình ảnh lớn lao, kì vĩ và anh dũng hơn bao giờ hết. Qua ba đoạn thơ, chúng ta hiểu được tấm lòng của người mẹ nơi chiến khu. Người mẹ lặng lẽ, bền bỉ, quyết tâm trong kháng chiến, trong lao động sản xuất.
Qua những lời ru trực tiếp của mẹ, ta lại càng cảm nhận được tình cảm thiêng liêng cao quý của người mẹ. Điều này được thể hiện rất rõ qua những chi tiết "Mẹ thương a-kay", "Con mơ cho mẹ", "Mai sau con lớn" để nhấn mạnh tấm lòng tha thiết, yêu thương của người mẹ dành cho con. Mẹ mong cho con ngủ ngoan, và mong cho con mau lớn, mau trưởng thành. Tình yêu của mẹ với người con còn được hòa chung trong những tình yêu bao la, rộng lớn, vĩ đại khác: "Mẹ thương a-kay, mẹ thương bộ đội", "Mẹ thương a-kay, mẹ thương làng đói", "Mẹ thương a-kay, mẹ thương đất nước". Với những tình cảm hòa nhập bao la, rộng lớn đã thể hiện hình ảnh cao đẹp của người mẹ. Những ước mơ đẹp, giản dị của người mẹ được gắn liền với những lời nhắn gửi với con của mình "Con mơ cho mẹ hạt gạo trắng ngần - Mai sau con lớn vung chày lún sân". Mẹ mong em có sức khỏe tốt, sau này trở thành một chàng trai khỏe mạnh, dũng cảm. "Con mơ cho mẹ hạt bắp lên đều - Mai sau con lớn phát mười Ka- lưi". Người mẹ mong con sau này sẽ thành một chàng trai dũng mãnh, đem lại lợi ích làm giàu cho quê hương xứ sở. "Con mơ cho mẹ được thấy Bác Hồ - Mai sau con lớn làm người tự do". Mẹ ước mong em trong giấc mơ thấy được Bác Hồ. Đó cũng chính là mơ ước cao đẹp nhất, vĩ đại nhất của người mẹ.
Qua bài thơ, chúng ta cảm nhận được tình cảm bao la của người mẹ dành cho đứa con của mình qua những việc làm, cử chỉ, lời nói, ước mong tha thiết. Với những điều tuyệt vời nhất, mẹ muốn gửi gắm đến đứa con thân yêu những điều lớn lao mà hết sức giản dị. Hình ảnh người mẹ mạnh mẽ, yêu dân tộc, yêu đất nước, sẵn sàng phục vụ kháng chiến cũng được thể hiện rõ nét trong bài thơ. Nguyễn Khoa Điềm đã tạo nên những trang thơ, những khúc hát ru còn mãi trong lòng độc giả.
Câu trả lời của bạn
Nguyễn Khoa Điềm là một người con được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất cố đô Thừa Thiên Huế. Ông tham gia cách mạng từ rất sớm và trong một chuyến công tác ở miền tây Thừa Thiên, ông đã có cảm hứng để viết lên bài thơ Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ. Bài thơ là tiếng ru của người mẹ dân tộc địu con trên lưng khi lên rẫy. Đó là khúc hát ru của lòng mẹ, tình mẫu tử thiêng liêng cùng với tiếng hát vang của lòng yêu nước.
Bài thơ Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ kể về một người mẹ Tà - ôi địu con trên lưng vừa giã gạo, tỉa bắp nuôi bộ đội, góp phần lương thực vào công cuộc chiến đấu lâu dài của dân tộc, vừa đạp rừng, băng suối để tránh những lần càn quét của giặc. Nhưng dù trong hoàn cảnh nào, người mẹ ấy cũng cất cao lời hát chứa đựng yêu thương với ước mong đứa con bé bỏng của mình sẽ lớn lên thành một người con khỏe mạnh, được sống hạnh phúc trong một đất nước tự do. Cũng qua đó, tác giả gửi gắm một tình yêu nước nồng nàn tha thiết của người mẹ Tà - ôi nói riêng và của cả dân tộc Việt Nam nói chung.
Bài thơ chia ra làm ba khúc hát ru, mỗi khúc hát ru đều là hình ảnh người mẹ đang trong công việc vất vả, và ước mong của mẹ với người con của mình, với quê hương, với đất nước. Trong đó, khúc hát ru thứ hai được cất lên như thế này:
"Em cu Tai ngủ trên lưng mẹ ơi
Em ngủ cho ngoan đừng rời lưng mẹ
Mẹ đang trỉa bắp trên núi Ka - lưi
Lưng núi thì to mà lưng mẹ thì nhỏ
Em ngủ ngoan em, đừng làm mẹ mỏi
Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi
Mặt trời của mẹ em nằm trên lưng
- Ngủ ngoan a kay ơi, ngủ ngoan a kay hỡi
Mẹ thương a kay mẹ thương bộ đội
Con mơ cho mẹ hạt bắp lên đều
Mai sau con lớn phát mười ka - lưi”
Hình ảnh người mẹ hiện lên khi đang làm công việc "trỉa bắp" trên nương. Công việc mà mẹ làm thật đẹp đẽ và cảm động. Mẹ làm vất vả, mệt nhọc là thế nhưng vẫn không rời xa đứa con của mình. Con nằm trên lưng của mẹ, lắng nghe tiếng hát ru của lòng mẹ bao la, lắng nghe tiếng yêu thương của lòng mẹ đang hướng về phía con mà cất lời:
"Em cu Tai ngủ trên lưng mẹ ơi
Em ngủ cho ngoan đừng rời lưng mẹ
Mẹ đang trỉa bắp trên núi Ka - lưi
Lưng núi thì to mà lưng mẹ thì nhỏ"
Mẹ đang gọi em bằng cái tên "em cu Tai", hay là mẹ cũng đang cất tiếng gọi bằng trái tim đầy yêu thương của mình? Em cu Tai theo mẹ lên nương, làm rẫy, hãy ngủ ngon nhé, đừng rời xa mẹ, để mẹ có thêm động lực trỉa bắp để có thêm cái ăn, có thêm lương thực dự trữ dành cho dân bản, cho các chú bộ đội chiến đấu chống lại kẻ thù. Ngọn núi với lưng núi to để trồng được thật nhiều bắp, nhưng lưng mẹ thì nhỏ bé lắm, chỉ để dành cho em ngoan của mẹ thôi. Một hình ảnh tương phản được dựng lên ở đây, đó là hình ảnh lưng núi to và lưng người mẹ nhỏ. Núi lớn, to và rộng còn sức lực của người mẹ thì có hạn, chỉ mong con ngoan để mẹ có thể làm được công việc của mình. Người mẹ đang lom khom trỉa những chiếc bắp ngô còn cu Tai thì nằm ngủ thật ngon trên lưng mẹ. Câu thơ là sự khắc sâu nỗi nhọc nhằn của người mẹ vùng cao khi lao động sản xuất chuẩn bị lương thực cho kháng chiến chống Mỹ cứu nước.
Những dòng thơ đầu cất lên với tiếng gọi dịu êm của người mẹ Tà - ôi đang địu con trên lưng. Tiếng gọi ấy thật ngọt ngào, sâu sắc, thấm đẫm tình cảm mẫu tử thiêng liêng. Sau tiếng gọi ấy, người mẹ dặn đứa con chỉ mới biết nằm trong nôi của mình rằng: con hãy ngủ ngoan trên lưng mẹ để mẹ làm công việc, để mẹ có thể góp phần dựng xây đất nước, góp phần vào công cuộc chiến đấu chống lại giặc Mỹ xâm lược. Để tiếp theo đó, người mẹ dặn dò đứa con bé bỏng của mình rằng:
"Em ngủ ngoan em, đừng làm mẹ mỏi
Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi
Mặt trời của mẹ em nằm trên lưng"
Lời thơ như lời vỗ về trái tim tràn đầy yêu thương của Nguyễn Khoa Điềm. Cảm xúc bừng lên trong câu thơ thật da diết, đặc biệt là lời dặn dò chan chứa tình yêu của người mẹ:
"Em ngủ ngoan em, đừng làm mẹ mỏi"
Em hãy ngủ ngon nhé, bởi em chính là nguồn động lực thật to lớn để mẹ hoàn thành công việc của mình. Đối với mỗi người mẹ, dù phải vất vả nuôi con, tần tảo sớm hôm, nhưng chỉ cần con cái luôn ngoan ngoãn thì đó cũng là sự an ủi thật to lớn dành cho họ rồi. Và ở đây, Nguyễn Khoa Điềm đã dùng một hình ảnh ẩn dụ thật đậm đà tình mẫu tử. Ông ví đứa con như "mặt trời của mẹ", bởi mỗi đứa con luôn là ánh sáng, là niềm tin giúp người mẹ vượt qua những gian khổ của cuộc đời. Đối lập với hình ảnh "mặt trời của bắp" là hình ảnh "mặt trời của mẹ" - một hình ảnh nhân hóa ẩn dụ giàu ý nghĩa. Mặt trời của bắp là nguồn nuôi dưỡng, cung cấp ánh sáng cho cây thì đối với người mẹ Tà - ôi này, em cu Tai cũng chính là ánh sáng đó.
Vẫn say trong tình yêu chan chứa, tình mẫu tử thiêng liêng, người ta lại thấy đượm lên khúc ca yêu thương ngọt ngào của người mẹ cất lên:
- "Ngủ ngoan a kay ơi, ngủ ngoan a kay hỡi
Mẹ thương a kay, mẹ thương làng đói
Con mơ cho mẹ hạt bắp lên đều
Mai sau con lớn phát mười ka - lưi."
Đây là câu hát ru, lời hát ru của người mẹ đang ru cho con ngủ. "A kay" - con hãy ngủ ngoan, bởi mẹ yêu con bao nhiêu mẹ cũng thương những người dân làng bản ta phải chịu đựng đói rét bấy nhiêu. Vậy nên, người mẹ Tà - ôi mới cất tiếng hát mong cho con có giấc ngủ an yên, và trong giấc mơ ấy là hình ảnh của những cây bắp lên đều hạt, cho mùa bội thu để bản làng không còn những cơn đói. Và trong câu hát ấy cũng vang vọng lời mong ước của mẹ rằng con của mẹ sau này lớn lên sẽ trở thành một chàng trai mạnh khỏe với sức mạnh diệu kỳ để làm thêm được thật nhiều nương rẫy, có cuộc sống thật ấm no, hạnh phúc.
Câu hát ru thấm vào lòng người bởi nó chan chứa tình yêu thương của người mẹ đang vỗ về đứa con yêu của mình. Bằng những ngôn từ mộc mạc giản dị, Nguyễn Khoa Điềm đã nói lên khát vọng ấm no của những người dân tộc Tà -ôi qua tiếng hát ru, qua hình ảnh lời mong ước với cuộc sống sau này của đứa con của mình.
Khổ thơ thứ hai của Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ là lời thơ thấm đẫm tình yêu thương của người mẹ dành cho con, cũng là tình yêu thương dành cho đồng loại của mình. Cùng với mong ước, khát vọng ấm no, người mẹ cũng mong ước con mình lớn lên thật khỏe mạnh để dựng xây quê hương, đất nước.
Ở trong khổ thơ này, Nguyễn Khoa Điềm không dùng quá nhiều biện pháp nghệ thuật, thế nhưng chỉ bằng những lời thơ giản dị, mộc mạc nhưng chan chứa yêu thương, ông đã dựng lên được bức tranh người mẹ Tà -ôi đang địu con lên rẫy trỉa bắp để lấy lương thực. Sâu thẳm trong từng câu chữ hát ru ấy là tình yêu thương con vô bờ bến của người mẹ, tình thương với đồng loại mình, cùng ước mơ để mặt trời bé con của mình lớn lên thật khỏe mạnh, có được cuộc sống ấm no.
Câu trả lời của bạn
"Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ" được Nguyễn Khoa Điềm sáng tác vào ngày 25 tháng 3 năm 1971, là một trong số những bài thơ hay của ông. Nổi bật trong bài là hình ảnh người mẹ Tà Ôi như là biểu tượng về người mẹ Việt Nam anh hùng. Đó là một con người rất mực thương con nhưng cũng vô cùng yêu nước. Dường như đứa con yêu quí và đất nước thân thương nuôi con nên người và đánh giặc giải phóng quê hương là những gì trọng đại nhất cao quí nhất của người mẹ này trong những năm đất nước phải gồng mình chống đế quốc Mĩ xâm lược.
Bài thơ đồng thời là lời hát ru. Tác giả ru em Cu Tai ngủ ngoan (đồng thời miêu tả hình ảnh người mẹ). Người mẹ trong bài ru em ngủ ngoan nhưng đó là lời ru thầm, lời ru trong tim (Lưng đưa nôi và tim hát thành lời). Lời ru của tác giả và lời ru của người mẹ nối tiếp nhau, đan cài, hoà quyện vào nhau làm nên những khúc hát ru vừa đằm thắm, dịu dàng, vừa trầm tư, sâu lắng. Vì kết cấu bài thơ như những khúc hát ru nên bài thơ cứ trở đi trở lại một số khúc giống nhau như những nét nhạc chủ đạo trong một bài hát. Bài thơ có ba khúc ru. Mỗi khúc hát ru là một đoạn thơ. Ở đoạn thơ thứ nhất, người mẹ ru con khi địu con trên lưng và giã gạo nuôi bộ đội. Giấc ngủ của em nghiêng nghiêng theo nhịp chày, thấm mồ hôi lao động vất cả của mẹ. Người mẹ Tà Ôi thương con nhất mực không lúc nào chịu rời con đã lấy lưng làm nôi và đôi vai gầy làm gối cho con. Và lời ru con của mẹ cất lên bên cối gạo giữa sàn nhà cũng chính là lời tâm sự, lời tự nhủ, lời mẹ thầm nói với chính mình. Lòng yêu con của mẹ gắn liền với tình thương yêu bộ đội:
"Mẹ thương A Kay, mẹ thương bộ đội
Con mơ cho mẹ hạt gạo trắng ngần
Mai sau con lớn vung chày lún sân..."
Ước mơ của người mẹ nối liền với giấc mơ của con và cùng hội tụ lại trong tình thương yêu sâu sắc những anh bộ đội. Trong đoạn thơ thứ hai, bà mẹ Tà Ôi địu con đi tỉa bắp trên núi Ka Lưi. Tình thương yêu và niềm hi vọng vô bờ của người mẹ đối với đứa con được thể hiện bằng lời và những hình ảnh độc đáo:
"Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi
Mặt trời của mẹ con nằm trên lưng."
Trong câu thơ trên hình ảnh mặt trời là một hình ảnh thực. Mặt trời đem lại ánh sáng, sự sống cho cây cỏ, làm cho cây cỏ thêm tươi tốt, như cây ngô bắp to, hạt mẩy. Hình ảnh mặt trời ở câu thơ sau là ẩn dụ. Tác giả so sánh ngầm Cu Tai là mặt trời của mẹ. Coi con như mặt trời thì quả là lòng mẹ yêu quí con vô hạn, mong đợi ở con rất nhiều. Đó là ánh sáng, là nguồn sống, là niềm vui, là niềm hạnh phúc, là tất cả tương lai của mẹ. Hai câu thơ, hai hình ảnh tôn nhau lên, đối ý với nhau, đã làm nổi bật tình thương yêu sâu sắc và niềm hi vọng lớn lao của người mẹ đối với đứa con. Lời ru của người mẹ Tà Ôi ngân nga trong trái tim mẹ khi mẹ địu con đi tỉa bắp vẫn hướng về đứa con thơ yêu quí của mình. Lòng thương yêu con của mẹ trong hoàn cảnh này gắn liền với tình thương yêu dân làng – những người dân lao động nghèo đói:
"Mẹ thương A Kay, Mẹ thương làng đói
Con mơ cho mẹ hạy bắp lên đều
Mai sau con lớn phát mười Ka Lưi".
Trong đoạn thơ thứ ba, người mẹ địu con trong tư thế đang "chuyển lán", "đạp rừng". Bà mẹ băng rừng, địu con trên lưng đưa con đi "để giành trận cuối". Lòng yêu con của mẹ đến đây gắn liền với lòng yêu nước: "Mẹ thương A Kay mẹ thương đất nước". Người mẹ gửi gắm vào giấc mơ của con niềm khao khát được gặp Bác Hồ và mong đất nước được độc lập tự do:
"Con mơ cho mẹ được gặp Bác Hồ
Mai sau con lớn thành người tự do".
Tiếng hát ru con của người mẹ Tà Ôi không phải được cất lên bên cánh võng hay trên giường ấm nệm êm trong phòng ngủ. Tiếng hát ru ấy ngân lên trong trái tim của mẹ khi mẹ địu con giã gạo, tỉa bắp trên núi, khi mẹ "chuyển lán", "đạp rừng" hoặc trên đường ra chiến trường để giành trận cuối. Như vậy, bà mẹ Tà Ôi là một người mẹ lao động, trực tiếp sản xuất, phục vụ cho chiến đấu của toàn dân tộc. Tình thương con, thương bộ đội, thương dân làng, thương đất nước hoà quyện vào nhau trong tấm lòng của một người mẹ miền núi yêu nước trong những năm tháng chống Mĩ khó khăn, gian khổ.
Câu trả lời của bạn
Nguyễn Khoa Điềm là một trong những nhà thơ trưởng thành từ cuộc kháng chiến chống Mỹ, ông vừa là một trong số ít những người vừa là nhà thơ vừa là nhà chính trị lớn. Tác phẩm của ông thường viết về con người, về đất nước với những vẻ đẹp rất đỗi giản dị, mộc mạc. Đồng thời ca ngợi vẻ đẹp của con người trong lao động, kháng chiến bằng những lời thơ vừa suy tư vừa nồng nàn hơi thở yêu thương. Người ta biết thường đến Nguyễn Khoa Điềm trong bài thơ Đất nước, trích trường ca Mặt đường khát vọng. Ngoài ra, bài thơ Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ cũng là một tác phẩm xuất sắc của ông với hình ảnh người mẹ Tà-ôi địu con đi, với âm hưởng của của những lời ru ngọt ngào, cùng những giá trị biểu cảm vô cùng sâu sắc.
Xin được dẫn chứng vài câu thơ trong bài để làm sáng tỏ giá trị biểu cảm ấy.
"Mẹ đang trỉa bắp trên núi Ka-lưi
Lưng núi thì to, mà lưng mẹ nhỏ,
Em ngủ ngoan em, đừng làm mẹ mỏi.
Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi,
Mặt trời của mẹ, em nằm trên lưng."
Người mẹ Tà-ôi giờ đã buông chày giã gạo, địu theo em Cu-tai lên tận núi Ka-lưi tỉa bắp. Như vậy, người mẹ không chỉ mang một vẻ đẹp của sự mạnh mẽ trong từng cái vung chày, mà còn mang cả vẻ đẹp của sự khéo léo, tỉ mẩn trong việc tăng gia sản xuất. Công việc tỉa bắp nói nặng thì không nặng, nhưng đòi hỏi con người ta phải dẻo dai, phải liên tục cúi gập người, phơi tấm lưng dưới mặt trời gay gắt. Câu thơ "Lưng núi thì to, mà lưng mẹ nhỏ", có một sự đối lập rất hay, có lẽ đây là hình ảnh trong mắt, hay trong suy nghĩ của em Cu tai chăng? Hay là của riêng Nguyễn Khoa Điềm ta cũng không biết nữa. Nhưng có một điều rất rõ ràng mà nổi bật hơn cả đó là hình ảnh "lưng núi" và "lưng mẹ" có sự tương phản rất rõ rệt, một bên thì to lớn, rộng rãi, một bên thì gầy guộc, nhỏ bé. Thế nhưng dường như lưng núi lại chỉ làm nền cho lưng mẹ, sự to lớn vững chãi của "lưng núi" đã làm cho hình ảnh "lưng mẹ" thêm đậm nét, tựa như vẻ đẹp của Thúy Vân làm nền cho Thúy Kiều vậy. Lưng mẹ nhỏ thôi, nhưng mang tầm vóc lớn, trên tấm lưng ấy là gánh nặng trách nhiệm với đất nước, là gánh nặng nuôi con lớn khôn, và thực tế ngay lúc này là mẹ đang phải cõng em Cu Tai đi tỉa bắp trên lưng đồi. Trong nỗi vất vả với gánh nặng trên lưng, với công việc chán ngán, lặp đi lặp lại, người mẹ vẫn rất đỗi dịu dàng, ân cần. Câu thơ "Em ngủ ngoan em đừng làm mẹ mỏi", hệt như lời ru, lời dỗ dành đứa con thơ, trong đó đong đầy tình cảm, lòng yêu thương của người mẹ hiền đối với đứa con. Mẹ mệt, mẹ mỏi nhưng hơn hết mẹ thương con phải theo mẹ nắng mưa dãi dầu, mẹ chẳng cho con được một giấc ngủ yên bình trong nôi, trong ngôi nhà êm ấm như bao đứa trẻ khác.
Cặp câu thơ "Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi/Mặt trời của mẹ em nằm trên lưng", cũng lại tựa như hai vế đối, có lẽ đây là cặp câu có giá trị biểu cảm cao nhất. Một bên là hình ảnh tả thực, mặt trời của trên cao kia là mặt trời của bắp, ngày ngày cho ánh sáng, cho cây sự sống để phát triển. Còn một bên, người mẹ xem em Cu Tai như là mặt trời của bản thân, điều đó có nhiều tầng nghĩa ẩn dụ, thứ nhất em là niềm tin, cung cấp cho mẹ sức mạnh, để mẹ phấn đấu trong lao động sản xuất, vì tương lai của gia đình và của đất nước. Thứ hai, mặt trời của mẹ là em Cu Tai cũng đồng thời thể hiện tình cảm trân quý, yêu thương vô cùng của người mẹ đối với đứa con của mình, em Cu Tai quý giá, cao cả như mặt trời trong tim mẹ và của riêng mẹ, em soi sáng con đường mẹ đi. Em là nguồn sống vô cùng quan trọng của mẹ, nếu một ngày thiếu em có lẽ mẹ cũng như cây bắp ngoài kia, chìm trong bóng tối và héo tàn mất thôi.
Như vậy chỉ qua vài câu thơ ngắn ngủi, chúng ta cũng có thể nhận ra những giá trị biểu cảm rất đỗi sâu sắc và nồng nàn tình cảm trong thơ của Nguyễn Khoa Điềm, đặc biệt là trong bài Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ. Tình mẫu tử thiêng liêng và gắn bó giữa người mẹ Tà-ôi và đứa con thơ của mình hiện diện trong hầu hết những câu thơ, chỗ như lời ru, chỗ lại như lời kể, thật ấm áp biết bao. Từ đó cũng phần nào cảm nhận được vẻ đẹp của những người phụ nữ Tà-ôi trong kháng chiến, họ đã mạnh mẽ và bền bỉ đến mức nào. Tất cả đều nhờ vào tình yêu gia đình, yêu quê hương, yêu đất nước và lòng tin vào cách mạng một mai sẽ chiến thắng sâu sắc.
Từ khổ 3 của văn bản "Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ" em hãy nêu suy nghĩ của em về truyền thống yêu nước của dân tộc Việt Nam. Ai giúp em viết đoạn văn ngắn này 6-7 câu được không ạ??
Câu trả lời của bạn
Câu trả lời của bạn
Bài thơ được in trong tập “Đất và khát vọng” (1984). Bài thơ ra đời vào những năm tháng quyết liệt của kháng chiến chống Mĩ. Giai đoạn này, cuộc sống của cán bộ và nhân dân ta trên các chiến khu rất gian nan, thiếu thốn. Ở những chiến khu sản xuất, vừa sẵn sàng chiến đấu bảo vệ căn cứ.
Câu trả lời của bạn
- Tác phẩm thể hiện tình yêu con và ước vọng của người mẹ dân tộc qua đó bày tỏ lòng yêu quê hương đất nước và khát vọng tự do của nhân dân ta trong cuộc kháng chiến chống Mĩ.
Câu trả lời của bạn
Nhà thơ đã thể hiện cảm nghĩ về người mẹ Tà Ôi trong ba khúc hát, tương đương với ba đoạn, ba khúc hát ru:
- Khúc thứ nhất: Khúc hát ru của người mẹ thương con, thương bộ đội.
- Khúc thứ hai: Khúc hát ru của người mẹ thương con, thương dân làng.
- Khúc thứ ba: khúc hát ru của người mẹ thương con, thương đất nước.
Câu trả lời của bạn
- Chỉ có một em cu Tai, nhưng tác giả lại viết là “những em bé”. Đây là cách khái quát trong thơ. Em cu Tai là một hình ảnh cụ thể, nhưng có bao nhiêu em bé đã lớn trên lưng của những bà mẹ người dân tộc Tà Ôi. Cũng có bao nhiêu bà mẹ ngoài đời nhưng nhà thơ lại chỉ viết một bà mẹ mà thôi. Một em bé để nói rất nhiều em bé. Nhiều bà mẹ, nhưng chỉ để nói về một người mẹ.
- Nhan đề của bài thơ do đó cũng là một ý thơ. Bài thơ ca ngợi người mẹ miền núi, cũng là người mẹ Việt Nam, kết hợp lòng thương con, yêu con với yêu thương bộ đội, yêu thương dân làng, yêu nước. Hình ảnh người mẹ là hình ảnh tượng trưng đã nuôi lớn những người con của mình để hiến dâng cho cuộc kháng chiến giành độc lập tự do cho Tổ Quốc.
Câu trả lời của bạn
- Tác giả: Nguyễn Khoa Điềm.
- Sinh năm 1943, quê ở Thừa Thiên – Huế trong một gia đình trí thức cách mạng. Sau khi tốt nghiệp trường Đại học Sư phạm năm 1964, ông về lại quê hương tham gia cuộc chiến đấu chống Mĩ.
- Ông bắt đầu làm thơ từ năm 1968, và là một nhà thơ tiêu biểu của thế hệ nhà thơ trẻ những năm kháng chiến chóng Mĩ. Thơ ông giàu chất suy tư, dồn nén xúc cảm thể hiện tâm tư của người trí thức tham gia vào cuộc chiến đấu của nhân dân. Tác phẩm chính: tập thơ : Đất ngoại ô (1972); Trường ca Mặt đường khát vọng (được hoàn thành ở Bình Trị Thiên 1971, in lần đầu 1974).
Câu trả lời của bạn
Bài thơ có cấu trúc trùng điệp: lặp lại lời và lặp câu. Từng khúc đều mở đầu bằng hai câu thơ: “Em Cu Tai ngủ trên lưng mẹ ơi. Em ngủ cho ngoan đừng rời lưng mẹ (....) và kết thúc bằng lời ru trực tiếp của người mẹ: Ngủ ngoan A-kay ơi, ngủ ngoan A-kay hỡi. Lặp nhịp: Ở từng lời ru trực tiếp này, nhịp thơ lại được ngắt đều đặn ở giữa dòng 4/4. Cách lặp đi lặp lại, cách ngắt nhịp như thế đã tạo nên âm điệu dìu dặt, vấn vương của lời ru gần với loại hình âm nhạc. Giọng điệu trữ tình đã thể hiện một cách đặc sắc tình cảm thiết tha, trìu mến của người mẹ.
Câu trả lời của bạn
Có hai lời ru của hai người ru em cu Tai, một là lời ru của tác giả, một lời ru khác là của mẹ em “Lưng đưa nôi và tim hát thành lời”:
- Hai lời ru này hoà quyện vào nhau trong suốt bài thơ, tạo thành khúc hát ru độc đáo. Hai lời ru trong một khúc hát.
- Mỗi lời ru gồm hai phần: Lời ru của tác giả và lời ru của mẹ em. Lời ru của tác giả kể ra những công việc mẹ em làm. Lời ru của mẹ em mong ước về em và về kết quả công việc. Âm điệu có phần lặp lại nhưng vẫn có phần phát triển làm cho lời ru vừa du dương lại vừa biến hoá. Không phải là lời ru buồn quen thuộc với những “sung chát đào chua”, với những “con cò” và “cơn mưa mù mịt”.
- Nội dung bài thơ là những công việc của một bà mẹ kháng chiến: giã gạo nuôi bộ đội; phát rẫy tỉa bắp, lấy lương thực cho làng kháng chiến; chuyển lán, đạp rừng đánh Mĩ. Tình cảm của mẹ không chỉ dành cho con trai bé bỏng, mà còn dành cho bộ đội, cho dân làng, cho lãnh tụ và đất nước. Đấy chính là những nét mới mẻ, độc đáo của bài hát ru.
Câu trả lời của bạn
- Mang giai điệu, âm hưởng lời ru.
- Mang nghệ thuật ẩn dụ, phóng đại.
- Hình ảnh thơ mang tính biểu tượng, âm hưởng của những khúc hát ru thiết tha, trìu mến.
Câu trả lời của bạn
- Hình ảnh người mẹ Tà-ôi gắn với hoàn cảnh công việc cụ thể trong từng đoạn thơ:
+ Mẹ giã gạo góp phần nuôi bộ đội kháng chiến.
+ Mẹ làm công việc lao động sản xuất của người dân ở chiến khu: Mẹ đang tỉa bắp trên núi Ka-lư bất chấp gian khổ ở nơi rừng núi mênh mông heo hút.
+ Mẹ cùng anh trai chị gái tham gia chiến đấu bao vệ căn cứ di chuyển lực lượng để kháng chiến lâu dài với tinh thần quyết tâm và lòng tin vào thắng lợi.
Câu trả lời của bạn
- Giống nhau: Cả hai bài đều mượn hình ảnh lời hát ru để thể hiện tình mẹ bao la, vất vả, tần tảo hi sinh vì con cái.
- Khác nhau:
+ "Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ" là khúc hát ru của bà mẹ Tà Ôi. Có ba điệp khúc, mỗi điệp khúc có hai lời ru đó là của tác giả và người mẹ. Tình thương con của người mẹ Tà Ôi gắn liền với tình yêu bộ đôi, yêu làng, yêu đất nước.
+ "Con cò" là khúc hát ru mượn hình ảnh con cò để gợi đến sự tần tảo sớm khuya. Lời ru và hình ảnh mẹ đan xem hào quyện vào nhau qua đó thể hiện sự ngọt ngào em dụi qua những câu hát, và tình yêu thương, sự hi sinh âm thầm của người mẹ dành cho con cái
Câu trả lời của bạn
Những em bé còn nhỏ được mẹ mang địu trên lưng khi đi làm.
Câu trả lời của bạn
Bài thơ có 3 khúc hát: khúc hát của người mẹ khi đang giã gạo nuôi bộ đội, lời ru của người mẹ khi đang tỉa bắp trên núi Ka- lưi. Lời ru của người mẹ khi đang chuyển lán, đạp rừng trong những năm tháng kháng chiến Mĩ.
Câu trả lời của bạn
Tà ôi.
Câu trả lời của bạn
Tạo nên sự giống nhau, lặp lại về cấu tạo của các đoạn thơ.
0 Bình luận
Để lại bình luận
Địa chỉ email của hạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu *