Bài học hôm nay sẽ giúp các em cảm nhận được tâm hồn lãng mạn độc đáo của thi sĩ Tản Đà và những dấu hiệu đổi mới theo hướng đổi mới hiện đại của thơ ca Việt Nam qua bài thơ Hầu trời. Mong rằng sau khi tìm hiểu bài thơ này, các em sẽ có thêm những kiên thức mới mẻ và thú vị.
→ vưa tạo cảm giác đây là cột câu chuyện không có thật (mơ), vừa tạo được niềm tin rằng đây là câu chuyện có thật ⇒ cách vào đề thật độc đáo và có duyên, tạo không khí li kì, hấp dẫn, kích thích sự tò mò của người đọc
* Thi sĩ đọc thơ cho trời và chư tiên nghe
→ Cái tôi của Tản Đà ngông nghênh, độc đáo, cá tính, lãng mạn.
* Thi sĩ giới thiệu về mình
⇒ Ý thức trách nhiệm và khát khao được gánh vác việc đời
* Thi nhân nói về tình cảnh của kẻ theo đuổi nghề văn
Đề: Lói kể chuyện bình dân cùng giọng khôi hài đã được nhà thơ sử dụng như thế nào và đạt hiệu quả ra sao trong bài hầu trời?
Gợi ý làm bài
→ Lói kể và giọng điệu nói trên đã tạo nên vẻ đẹp dân giã, tự nhiên, sống động tươi tắn, trẻ trung của tác phẩm.
Để nắm được những kiến thức cần đạt về tác phẩm, các em có thể tham khảo thêm bài soạn tại đây:
Soạn bài Hầu trời - Tản Đà
Nếu có thắc mắc cần giải đáp các em có thể để lại câu hỏi trong phần Hỏi đáp, cộng đồng Ngữ văn DapAnHay sẽ sớm trả lời cho các em.
Tản Đà là một nhà thờ đặc biệt khi cả học vấn, lối sống và sự nghiệp văn chương của ông đều mang dấu ấn “người của hai thế kỉ” (Hoài Thanh). Thơ văn của ông chinh phục khan giả bởi một điệu tâm hồn mới mẻ, với sự hiện diện của “cái tôi” lãng mạn bay bổng, vừa ngông nghênh phới đời, vừa cảm thương ưu ái. Giữa lúc thơ phú nhà Nho tàn cuộc, Tản Đà có lối đi riêng, vừa tìm về ngọn nguồn thơ ca dân gian và dân tộc, vừa có những sáng tạo độc đáo và tài hoa. Thơ văn của ông có thể xem như một cái gạch nối giữa hai thời đại văn học dân tộc: Trung đại và hiện đại. Bài thơ “Hầu trời” là một trong những tác phẩm tiêu biểu cho điều ấy. Để có thể phân tích cũng như nêu cảm nghĩ về bài thơ, các em có thể tham khảo thêm một số bài văn mẫu dưới đây:
- Phân tích cái tôi độc đáo của Tản Đà trong bài thơ Hầu trời
- Bình giảng về bài thơ Hầu trời của Tản Đà
- Cảm nhận bài thơ Hầu trời của Tản Đà
- Phân tích cái ngông của Tản Đà trong bài thơ Hầu trời
- Phân tích bài thơ Hầu trời của Tản Đà
-- Mod Ngữ văn 11 DapAnHay
Họ và tên
Tiêu đề câu hỏi
Nội dung câu hỏi
Câu trả lời của bạn
* So sánh cái ngông của Tản Đà với cái ngông của Nguyễn Công Trứ.
Giống nhau : Cái ” ngông ” của hai nhân vật biểu hiện ở nhiều khía cạnh nhưng đều có những điểm chung như ngông trong cách lựa chọn đề tài,nội dung, ngông trong cách thể hiện những nôi dung đề tài đó,ngông tron cách sử dụng ngôn ngữ,hình ảnh,và đặc biệt ngông thể hiện cái Tôi rất riêng,đầy phong cách
Khác nhau :
– Tản Đà không phải trường hợp ngông cá biệt trong văn học Việt Nam. Trước ông, những người như Nguyễn Công Trứ, Cao Bá Quát,… đều ngông. Tuy nhiên, cái ngông của Tản Đà vẫn có những điểm đặc thù do sự quy định của thời đại:
+ Cái ngông của Tản Đà có nhiều gặp lại cái ngông của Nguyễn Công Trứ ( thể hiện qua Bài ca ngất ngưởng ): ý thức rất cao về tài năng của bản thân, dám nói giọng bông lơn về những đối tượng như Trời, Tiên, Bụt,… dám phô bày toàn bộ con người vượt ngoài khuôn khổ của mình trước thiên hạ, như muốn giỡn mặt thiên hạ,…
Nói về sự khác biệt giữa hai người có thể thấy cái ngông ở Tản Đà là cái ngông của kẻ tuy không phải sống vô trách nhiệm với xã hội nhưng không còn xem vấn đề nghĩa vua tôi cho vẹn đạo sơ chung ( Nguyễn Công Trứ ) là chuyện trọng nữa. Hơn nữa, cái tài mà Tản Đà muốn khoe về cơ bản là cái tài thuộc phạm trù văn chương. Rõ ràng ở đây nhà thơ đã rũ bỏ được khá nhiều gánh nặng trách nhiệm ( mà thông thường các nhà nho vẫn đặt trên vai mình ) để sống thoải mái hơn với cái tự do cá nhân mới mẻ mà thời đại đưa tới.
Câu trả lời của bạn
- Cách “nhập đề” lạ, một sự “hư cấu” nghệ thuật.
- Nó là cớ để nhân vật bộc lộ được cảm xúc trong “cõi mộng”
- Cách vào đề gợi được sự thích thú, tò mò, dường như rất có duyên đối với người đọc.
Câu trả lời của bạn
Thi sĩ rất cao hứng đọc văn đọc từ "văn vần" sang "văn xuôi"... cùng đó lại rất đắc ý nên càng đọc thì "văn dài thơ tốt ran cung mây !" càng đọc càng có cảm hứng, càng có cảm xúc nên đọc lại càng hay, kể tường tận từng chi tiết về các tác phẩm của mình. Giọng đọc thơ của thi nhân vừa truyền cảm, vừa hóm hỉnh, vừa sảng khoái, cuốn hút người nghe.
Câu trả lời của bạn
Giọng kể của tác giả: Đa dạng, hóm hỉnh có phần ngông nghênh, tự đắc.
Câu trả lời của bạn
Trong bài thơ này tác giả sử dụng kết hợp hoàn chỉnh giữa cảm hứng lãng mạn với hiện thực, cho người đọc thấy một bức tranh toàn cảnh cuộc sống vừa có chất thơ mà lại vô cùng chân thực, vô cùng đời thường. Qua đó ta thấy cuộc sống qua nhiều mặt, vừa hiểu hơn tâm hồn người thi sĩ, trong xã hội như vậy mà vẫn ngông cuồng, vẫn rất "thơ".
Câu trả lời của bạn
Những cái mới và hay về nghệ thuật của bài thơ:
Câu trả lời của bạn
- Cảm nhận về cá tính, niềm khao khát chân thành của thi sĩ qua đoạn thơ:
+ Một con người có cá tính rất “ngông”: ở cõi trần thân phận nhà văn bị khinh bị, xem thường, văn chương “rẻ như bèo”, Tản Đà tìm đến tận Trời để khẳng định tài năng của mình.
+ Một con người có ý thức về cá nhân rất cao, dám tự mình khen mình (Trời và Chư tiên tán thưởng thơ Tản Đà, đó chính là nhà thơ tự tán thưởng). Đây không phải là sự tự kiêu, thiếu khiêm tốn trong cái nhìn vốn khiêm cung của xã hội Việt Nam thời phong kiến. Nhưng đây, chính là cái thật, là cá nhân ý thức được tài năng thực sự của mình.
Câu trả lời của bạn
Trong bài thơ “Hầu trời”, nhà thơ Tản Đà được mời lên Thiên đình để đọc thơ cho Trời và chư tiên nghe.
Câu trả lời của bạn
- “Ngông” để chỉ sự khác thường, “ngông” trong văn chương để chỉ một kiểu ứng xử xã hội, nghệ thuật khác thói quen thường có ở nhà văn. Điều này bắt nguồn từ việc tác giả ý thức được cái tôi, tài năng, nhân cách của bản thân.
- Các tác giả có cái “ngông” như Nguyễn Tuân, Nguyễn Công Trứ, Tản Đà…
- Cái “Ngông” của Tản Đà trong bài thơ này biểu hiện ở:
+ Tự cho mình văn hay tới mức Trời phải tán thưởng
+ Tìm thấy sự đồng điệu, thấu hiểu từ Trời và Chư tiên
+ Xem mình là một “trích tiên” bị đày vì tội ngông
+ Nhận mình là người nhà Trời xuống hạ giới thực hành “thiên lương” một sứ mệnh cao cả.
Câu trả lời của bạn
Bài thơ Hầu trời của Tản Đà được viết bằng chữ quốc ngữ, thể thất ngôn trường thiên.
Câu trả lời của bạn
Nét độc đáo về nghệ thuật của bài thơ Hầu trời là:
- Thể thơ thể thất ngôn trường thiên tự do, không bị trói buộc bởi khuôn mẫu nào.
- Ngôn từ hóm hỉnh, có duyên, lôi cuốn người đọc.
- Cách biểu hiện cảm xúc tự do, phóng túng, bình dân.
Câu trả lời của bạn
Từ phía người đọc, bút danh Tản Đà trước hết và chủ yếu muốn gợi liên tưởng đến tình yêu quê hương, đất nước.
Câu trả lời của bạn
Qua câu chuyện Hầu trời được Tản Đà hư cấu, kể lại bằng thơ, có thể thấy thơ trữ tình buổi giao thời đã thiên về bày tỏ cảm xúc một cách phóng khoáng.
Câu trả lời của bạn
Cách vào đề của bài thơ: Gợi ra một mối nghi vấn, gợi trí tò mò của người đọc. Cách mở đầu câu chuyện rất riêng và đầy sáng tạo. Chuyện kể về một giấc mơ nhưng nhà thơ lại cố ý nhấn mạnh rằng đây không phải là mơ mà là thật, sự thật tác giả đã trải qua -> Cảm giác đó làm cho câu chuyện mà tác giả sắp kể trở nên có sức hấp dẫn đặc biệt -> Cách vào đề độc đáo, có duyên.
Câu trả lời của bạn
Bài thơ kể về việc Tản Đà được mời lên thiên đình đọc thơ cho trời và chư tiên cùng nghe, cuộc đọc thơ và đối thọai về trời. Từ đó tác giả đã thể hiện cái tôi cá nhân ngông ngạo, phóng túng, tư ý thức về tài năng, giá trị đích thực của mình và khao khát được khát vọng được khẳng định giữa cuộc đời.
Câu trả lời của bạn
- Nhà thơ Tản Đà (1889- 1939), tên thật: Nguyễn Khắc Hiếu, là nhà Nho tinh thông chữ Hán nhưng lại sáng tác văn thơ bằng chữ quốc ngữ
- Quê hương: Tỉnh Sơn Tây (Nay thuộc tỉnh Hà Tây), mồ côi cha từ nhỏ, già đình nghèo khó. Năm 1913 ông làm báo tại Vĩnh Yên. Năm 1915 ông lấy vợ. Năm 1916 ông chính thức chọn con đường viết văn, làm báo chuyên nghiệp. Năm 1926 ông cho ra đời An Nam tạp chí.
- Con người: Sinh ra và Lớn lên trong buổi giao thời.. là "Con người của 2 thế kỉ” cả về học vấn, lối sống và sự nghiệp văn chương. Học chữ hán từ nhỏ nhưng về sau chuyển sang sáng tác văn chương bằng chữ quốc ngữ…Thơ văn Tản Đà có thể xem như cái gạch nối giữa hai thời đại văn học của dân tộc: trung đại và hiện đại
Câu trả lời của bạn
Câu trả lời của bạn
Nghe tác giả đọc thơ, Trời và các chư tiên có biểu hiện:
- Trời đánh giá cao và không tiếc lời tán dương: Văn thật tuyệt, Nhời văn chuốt đẹp như sao băng, khí văn hùng mạnh như mây chuyển, êm như gió thoảng, tinh như sương....
- Chư tiên nghe thơ cũng rất xúc động, tán thưởng và hâm mộ.
- Giọng thơ hào sảng, lai láng tràn trề
Câu trả lời của bạn
Có thể thấy qua đoạn thơ Tản Đà rất ý thức về tài năng của mình. Tản Đà còn rất táo bạo, dám đường hoàng bộc lộ bản ngã của mình, thâm chí còn rất “ngông” khi tìm đến tận trời để khẳng định mình. Đó là niềm khao khát chân thành của thi sĩ không bị kiềm chế, cương toả đã biểu hiện một cách thoải mái, phóng khoáng. Giữa chốn hạ giới mà văn chương “rẻ như bèo”...Tản Đà không tìm được tri âm tri kỉ đành lên tận cõi tiên mới thoả nguyện. Qua đó, thể hiện ý thức cá nhân của Tản Đà về cái tôi tài năng của mình!
Câu trả lời của bạn
0 Bình luận
Để lại bình luận
Địa chỉ email của hạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu *