Truyện ngắn Vi hành sẽ đưa các em trở về một giai đoạn lịch sử qua lăng kính của văn học. Để tìm hiểu rõ hơn về truyện ngắn cũng như nắm được nội dung trọng tâm của bài học, học 247 mời các em tham khảo bài giảng văn bản Vi hành. Chúc các em có thêm một bài giảng thú vị.
Để củng cố kiến thức bài học, các em có thể tham khảo bài soạn dưới đây:
Soạn bài Vi hành
Nếu có thắc mắc cần giải đáp các em có thể để lại câu hỏi trong phần Hỏi đáp, cộng đồng Ngữ văn DapAnHay sẽ sớm trả lời cho các em.
Tác phẩm Vi hành hướng đến mục đích chính trị: cho nhân dân Pháp và nhân dân thế giới thấy rõ sự vô dụng của Khải Định, một tên vua bù nhìn, ngu dốt, không phải là kẻ đại diện chân chính cho nhân dân Việt Nam; đồng thời vạch trần bộ mặt xảo trá của những kẻ thực dân. Tác giả đã tạo nên những tình huống nhầm lẫn, sử dụng hình thức viết thư và dùng giọng điệu mỉa mai, dí dỏm để thực hiện ý đồ nghệ thuật của mình một cách rất thành công. Để nắm vững nội dung bài học cũng như phân tích được tác phẩm này, các em có thể tham khảo thêm một số bài văn mẫu dưới đây:
- Phân tích đặc sắc nghệ thuật trong truyện ngắn Vi hành của Nguyễn Ái Quốc
- Phân tích truyện ngắn Vi hành của Nguyễn Ái Quốc
-- Mod Ngữ văn 11 DapAnHay
Họ và tên
Tiêu đề câu hỏi
Nội dung câu hỏi
Câu trả lời của bạn
- Tác giả khôn khéo trình bày truyện dưới hình thức một bức thư gửi cho cô em gái. Thực ra đây là truyện hư cấu một trăm phần trăm. Nhưng cái tài của tác giả là bịa mà như thật, còn hơn cả sự thật.
- Lựa chọn hình thức đó bởi vì tác giả có thể thoải mái bày tỏ cảm xúc, thái độ, quan điểm riêng của bản thân và tránh sự kiểm duyệt.
Câu trả lời của bạn
Mâu thuẫn trào phúng: Đó là sự nhầm lẫn giữa bản chất bên trong và hình thức bên ngoài, giữa bản chất bù nhìn sa đọa và bản chất việc làm của chính quyền thực dân khi đưa Khải Định sang thăm Pháp.
Câu trả lời của bạn
- Truyện mở đầu bằng một tình huống oái oăm, nực cười lại có hiệu quả châm biếm sâu cay. Đó là tình huống nhầm lẫn của đôi trai gái người Pháp trong chuyến tàu điện ngầm: Nhìn người An Nam (nhân vật tôi) và cho đó là Khải Định.
- Nhờ sự nhầm lẫn mà hình ảnh Khải Định được miêu tả vừa rất khách quan lại vừa thật hài hước, chân dung của y được dựng lên rất cụ thể và ngộ nghĩnh.
Câu trả lời của bạn
- Năm 1922, thực dân Pháp đưa Khải Định sang “mẫu quốc” nhân cuộc Đấu xảo thuộc địa tổ chức tại Mác xây. Mục đích của bọn thực dân là vừa vuốt ve Khải Định, vừa lừa gạt dân Pháp khiến họ tin rằng sự “bảo hộ” của nước Pháp được dân Việt Nam hoan nghênh. Khi sang Pháp, Khải Định đã phô bày tất cả sự ngu dốt, lố lăng của một tên vua bù nhìn vô dụng khiến cho những người Việt Nam yêu nước hết sức bất bình.
- Thời gian này Nguyễn Ái Quốc đang hoạt động cách mạng ở Pháp. Người đã viết nhiều tác phẩm đánh vào chuyến đi nhục nhã của Khải Định như Con rồng tre, Sở thích đặc biệt, Lời than vãn của bà Trưng Trắc… “Vi hành” là tác phẩm cuối cùng nằm trong loạt tác phẩm đó, được đăng trên báo Nhân đạo của Đảng Cộng sản Pháp vào đầu năm 1923.
Câu trả lời của bạn
- “Vi hành” chủ yếu vạch trần bộ mặt xấu xa của Khải Định - một tên vua bán nước có nhân cách tồi tệ.
- “Vi hành” cũng đả kích mạnh mẽ bọn thực dân Pháp với các chính sách “khai hoá” thâm độc và hành động vi phạm nhân quyền trắng trợn của chúng.
Câu trả lời của bạn
Với người Pháp, Khải Định chỉ như một thứ đồ chơi hiếm hoi, một trò giải trí, là tay sai, bù nhìn cho chúng.
Câu trả lời của bạn
- Tình huống nhầm lẫn.
- Hình thức một bức thư.
- Sử dụng thành công các thủ pháp khác nhau của loại hình châm biếm.
- Ngôn ngữ trào phúng sâu sắc, giàu chất châm biếm, thấm đẫm hài hước.
Câu trả lời của bạn
- Đưa Khải Định sang Pháp làm công cụ tuyên truyền.
- Đầu độc dân bản xứ bằng các chính sách bóc lột.
- Mỉa mai chính sách khai hóa kệch cỡm.
Câu trả lời của bạn
- Là truyện ngắn tiêu biểu cho bút pháp văn xuôi của Nguyễn Ái Quốc.
- Thể hiện tài châm biếm sắc sảo của tác giả về hoàng đế An Nam và triều đình nhà Nguyễn, về thái độ của người dân và chính phủ bảo hộ đối với An Nam và Khải Định.
- Thể hiện bản lĩnh kiên cường, tinh thần chiến đấu không khoan nhượng trước kẻ thù, tinh thần yêu nước sâu sắc của Hồ Chí Minh.
Câu trả lời của bạn
- Tình huống truyện độc đáo của vi hành: Truyện mở đầu bằng một tình huống oái oăm, vừa vui vừa tạo được hiệu quả châm biếm sâu cay. Đó là tình huống nhầm lẫn của đôi trai gái người Pháp trong chuyến tàu điện ngầm: Nhìn người An Nam (nhân vật tôi) và cho đó là Khải Định.
- Tình huống nhầm lẫn tưởng như vô lí nhưng lại rất có lí:
+ Người Tây rất khó phân biệt được bộ mặt khác nhau của người da vàng (mắt xếch, mặt bóng như vỏ chanh có gì khác nhau đâu) cũng như người châu Âu, da trắng mũi lõ mắt xanh như nhau cả.
+ Nhờ sự nhầm lẫn mà hình ảnh Khải Định được miêu tả vừa rất khách quan lại vừa thật hài hước. Tạo ra tình huống nhầm lẫn của đôi trai gái trong chuyến tàu điện ngầm, nhân vật tôi tình cờ hiểu được nhiều điều qua câu chuyện thầm lén và tinh quái của họ, nhất là những lời bình luận về hoàng đế An Nam Khải Định. Và thế là, dù Khải Định không hề xuất hiện trong truyện mà chân dung của y được dựng lên rất cụ thể và ngộ nghĩnh.
=> Trong con mắt của đôi trai gái người Pháp, Khải Định chỉ như một tên hề rẻ tiền. Và với người Pháp hắn chỉ có tác dụng là làm thỏa mãn tính hiếu kì của họ khi mà những trò giải trí li kì đã cạn ráo cả.
Câu trả lời của bạn
- Tác giả đã xây dựng được một tình huống truyện độc đáo, đó là tình huống nhầm lẫn. Có rất nhiều sự nhầm lẫn: Cặp trai gái đi trên tàu nhầm lầm tác giả với Khải Định, người dân Pháp nhầm tất cả những người da vàng mũi tẹt đều là Khải Định, chính quyền Pháp nhầm tác giả là Khải Định. Tạo nên những nhầm lẫn, tác giả đã xây dựng được một bức chân dung rất chân thực, khách quan nhưng hài bước, châm biếm. Chính quyền thực dân Pháp cũng hiện lên với những hành động xảo trá và bỉ ổi.
=> Sự trào phúng đó nằm ở: sự nhầm lẫn giữa hình thức với bản chất – sa đọa, bù nhìn trước việc làm của thực dân khi đưa Khải Định sang thăm Pháp.
Câu trả lời của bạn
- "Vi hành" là truyện ngắn xuất sắc của Hồ Chí Minh, được viết bằng tiếng Pháp, đăng trên báo Nhân đạo - cơ quan của đảng Cộng sản Pháp - số ra ngày 19 - 2 - 1923, vào đúng dịp vua Khải Định được chính phủ Pháp đưa sang dự cuộc đấu xảo thuộc địa tổ chức ở Macxây.
- Tác phẩm đã sử dụng bút pháp hiện thực phê phán trào phúng, hướng đến mục đích chính trị để cho nhân dân Pháp và nhân dân thế giới thấy rõ sự vô dụng của Khải Định, một tên vua bù nhìn, ngu dốt, không phải là kẻ đại diện chân chính cho nhân dân Việt Nam; đồng thời vạch trần bộ mặt xảo trá của những kẻ thực dân.
- Tóm tắt nội dung chính của tác phẩm: Trên chuyến xe điện ngầm, đôi trai gái người Pháp nhìn thấy nhân vật tôi, người kể chuyện, là một người An Nam nên tưởng đó là Khải Định. Họ bàn luận nhận xét về Khải Định và coi hắn như một tên hề, một trò giải trí rẻ tiền. Đôi trai gái xuống tàu, người kể chuyện nhớ về ngày ấu thơ, về câu chuyện vi hành của Vua Pie, vua Thuấn rồi liên hệ, bình luận về cuộc "vi hành" mờ ám vì mục đích riêng của Khải Định. Tác giả cũng kể về sự nhầm lẫn của người Pháp, của chính quyền thực dân. Qua đó châm biếm cách đối xử của thực dân Pháp đối với người Việt Nam yêu nước.
Câu trả lời của bạn
Trên chuyến xe điện ngầm, đôi trai gái người Pháp nhìn thấy nhân vật tôi, người kể chuyện, là một người An Nam nên tưởng đó là Khải Định. Họ bàn luận nhận xét về Khải Định và coi hắn như một tên hề, một trò giải trí rẻ tiền. Đôi trai gái xuống tàu, người kể chuyện nhớ về ngày ấu thơ, về câu chuyện vi hành của Vua Pie, vua Thuấn rồi liên hệ, bình luận về cuộc Vi hành mờ ám vì mục đích riêng của Khải Định. Tác giả cũng kể về sự nhầm lẫn của người Pháp, của chính quyền thực dân. Qua đó châm biếm cách đối xử của thực dân Pháp đối với người Việt Nam yêu nước
Câu trả lời của bạn
* Hình tượng nhân vật Khải Định:
- Trong con mắt của những người Pháp, Khải Định không phải là một ông vua của một đất nước mà là một vai hề. Với tình huống nhầm lẫn này, bức chân dung Khải Định hiện lên một cách khác quan, đầy thuyết phục với một bộ dạng thật lố bịch, thảm hại. Một vẻ bề ngoài có thể nói là không giống ai của Khải Định, cái vẻ bề ngoài xoàng xĩnh và nhố nhăng với “vẫn cái mũi tẹt ấy, vẫn đôi mắt xếch ấy, vẫn cái mặt bủng như vỏ chanh, cả cái chụp đèn chụp lên cái đầu quấn khăn, các ngón tay thì đeo đầy những nhẫn”. Bộ dạng thì lúng túng như gà mắc tóc cùng với đủ cả bộ lụa là, đủ cả bộ hạt cườm trên người. Không chỉ như vậy, đôi trai gái Pháp còn đem so sánh Khải Định với những trò ở đấu xảo “một cách rất khôi hài”, “phải mất những nghìn rưởi phrăng để xem vợ lẽ nàng hầu vua Cao Miên, xem tụi làm trò leo trèo nhào lộn của sư thánh xứ Công gô, hôm nay chúng mình có mất tý tiền nào đâu mà được xem vua đang ngay cạnh?, và họ còn cho rằng các nhà hát, nhất là các nhà hát múa rối còn có ý định ký giao kèo thuê hắn. Đó là một sự so sánh vừa hài hước, vừa đầy kịch tính có giá trị châm biếm rất sâu sắc.
* Tính chiến đấu mạnh mẽ của tác phẩm:
+ Nhà văn tố cáo chế độ thực dân với chế độ chính sách dã man và bịp bợm.
+ Lên án chính sách ngu dân, đầu độc người dân bằng thuốc phiện và rượu cồn.
+ Nhà văn còn vạch trần những chính sách lừa bịp quốc tế của thực dân, tung chiêu bài khai hóa văn minh nhưng thực chất là cướp nước.
+ Tố cáo chế độ nhà tù, những truy nã bủa vay theo dõi những người yêu nước trên khắp đất Pháp.
- Đặc sắc về mặt nghệ thuật:
+ Xây dựng tình huống truyện độc đáo.
+ Truyện được viết dưới dạng một bức thư – một lối văn tự do, phóng túng và đa giọng điệu.
+ Tính chất đa giọng điệu với nhiều sắc điệu khác nhau, từ giọng điệu giễu cợt mỉa mai, phê phán đả kích đến giọng điệu trữ tình tự sự... đã làm nên sức hấp dẫn và sức chiến đấu của tác phẩm.
Câu trả lời của bạn
Sau khi tìm hiểu đoạn trích của Nguyễn Ái Quốc viết về vua Khải Định thì chúng ta có thể nhận thấy "Vi hành" là một truyện ngắn nhằm châm biếm sâu cay về vua Khải Định và chính phủ Pháp. Nguyễn Ái Quốc đã dựng lên một tình huống truyện độc đáo, khách quan, với hai góc nhìn của người dân Pháp và của người dân An Nam, rõ ràng nhân vật Khải Định đã hiện lên một cách sắc nét và chân thực. Khải Định trở thành một nhân vật tiêu biểu nhất đại diện cho cả chính quyền phong kiến lạc hậu, thối nát, sẵn sàng bán nước để cầu vinh hoa cho bản thân. Một kẻ đã quên hết liêm sỉ, tự tôn dân tộc, mang đủ trong mình sự đê hèn, nhục nhã nhưng vẫn sống sót nhờ sự "bảo hộ" của mẫu quốc, trở thành nhân vật khó quên trong nền văn học trào phúng hiện đại.
Câu trả lời của bạn
- Bản chất bù nhìn của Khải Định: với người Pháp, Khải Định chỉ là thứ đồ chơi hiếm hoi qua việc miêu tả chân dung Khải Định:
+ Mặt mũi: Vô duyên (mũi tẹt, mắt xếch, da bủng).
+ Trang phục: lố lăng, kệch cỡm, khoa trương (chụp đèn, lụa là, hạt cườm, nhẫn,...).
+ Điệu bộ cử chỉ: Lấm lét, lúng túng.
+ Hành động: Lén lút vi hành.
+ Trò hề của người Pháp, một trò hề rẻ tiền.
+ Là một kẻ bất tài, bù nhìn.
- Bản chất của vua Khải Định hiện ra rõ hơn qua hành vi "vi hành" một cách lén lút, ám muội, không xứng đáng là một vị hoàng đế, đặt ra một câu hỏi nghi vấn và nêu bật lên bản chất của vua Khải Định:
+ So sánh vua Khải Định với vua Thuấn, vua Pie -> là một kẻ bất tài, vô dụng.
+ Thực trạng cuộc sống của người dân An Nam đói khổ -> sự bù nhìn, vô dụng của vua Khải Định.
+ Bản chất ăn chơi xa hoa của vua Khải Định.
-> Khải Định chỉ là tay sai của thực dân Pháp -> thái độ coi thường, căm phẫn.
=> Không trực tiếp xuất hiện, chân dung Khải Định hiện lên một cách đầy đủ trong mọi trường hợp: một thằng hề mua vui, một con rối, một công cụ rẻ tiền dưới sự điều khiển của thực dân Pháp. Sự đánh giá khách quan nhất của người dân Pháp. Hắn dần dần bị hạ thấp: Từ một ông vua - thằng hề - một con rối - và cuối cùng là một đứa con nít.
Câu trả lời của bạn
- Không ai coi vị hoàng đế An Nam ra gì, dựng lên một vị vua bù nhìn, bất tài vô dụng để lừa bịp, xuyên tạc.
- Tính kì thị dân tộc.
- Pháp cho người bao vây, theo dõi những người Việt Nam yêu nước.
=> Chính phủ Pháp nhìn bất cứ người An Nam nào cũng đều cho là một vị hoàng đế. Thậm chí chính phủ còn cho người theo dõi “bám sát đế giày tôi”.
Câu trả lời của bạn
- Câu chuyện triển khai trên cơ sở tác giả tạo tình huống nhầm lẫn độc đáo, cụ thể là đôi nam nữ người Pháp nhận nhầm tác giả chính là vua Khải Định. Cùng với đó, là hàng loạt những nhầm lẫn khác: người Pháp cũng nhìn nhầm tác giả là vua Khải Định, chính phủ Pháp cũng nhầm lẫn, mật thám Pháp cũng nhầm nốt.
=> Câu chuyện nhầm lẫn như thế đúng là chuyện đùa, chuyện bịa. Nhưng nói đến một sự thật, chính là bản chất và hành vi ám muội của Khải Định trên đất nước Pháp, thái độ của chính phủ Pháp với Khải Định.
- Tình huống xoay quanh một vấn đề và đặt ra hai câu hỏi: Khải Định vi hành để làm gì? Tại sao chính phủ Pháp không nhận ra Khải Định?
=> Tác giả hướng đến hai đối tượng đả kích chính là Khải Định và chính phủ Pháp.
Câu trả lời của bạn
Sau khi phân tích đoạn trích "Vi hành" của Nguyễn Ái Quốc, có thể thấy tác giả đã có sự so sánh giữa các ông vua thời trước với vua Khải Định nhằm phê phán, chế giễu vua Khải Định bất tài vô dụng. Từ cảnh "vi hành" đầy lố bịch của vua Khải Định, tác giả đã có sự so sánh rất hay về sự vi hành của một số vị vua nổi tiếng trong lịch sử nước ngoài. Đó là vua Thuấn của Trung Quốc cải trang làm dân cày đi dò la ý kiến của dân, vua Pi-e nước Nga đi làm thợ ở công trường nước Anh để hiểu thêm về cuộc sống của nhân dân mình. Thế nhưng ở Khải Định thì sao, ta thấy điều gì đây? Một ông vua lấy cái cớ "vi hành" để thỏa mãn thú vui chơi, đã vi hành thì buộc phải kín đáo và bình thường nhất có thể, nhưng không Khải Định đã hoàn toàn làm ngược lại, phô trương và hợm hĩnh. Đặc biệt cái sự "vi hành" của Khải Định chẳng đem lại một lợi ích cao cả nào cho nhân dân xứ An Nam mà cốt chỉ là để thỏa mãn cái lòng ham chơi của mình. Vậy thử hỏi Khải Định có xứng với vai trò của bậc cửu ngũ chí tôn hay không?
Dàn ý Phân tích truyện ngắn Vi hành của Nguyễn Ái Quốc.
Câu trả lời của bạn
A. Mở bài
B. Thân bài
C. Kết luận
Truyện ngắn Vi Hành là:
0 Bình luận
Để lại bình luận
Địa chỉ email của hạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu *